Trần Khoa Nguyên

Người Khởi Xướng Cộng Đồng

Tự Do Mới

Cộng đồng không dành cho người cam chịu. Chúng ta ở đây chỉ có 1 mục tiêu duy nhất là Thiết Lập Phong Cách Sống Mơ Ước bằng Kỹ Năng Tự Do Số của mình.

Liên Hệ

2 Nguyễn Khắc Viện, Phường Tân Phú, Quận 7

Blog

THOÁT..

Có một thời, Nguyên tự hỏi: “Khi nào mình thật sự làm chủ?” Lúc có nhân sự à? Lúc không còn làm thuê cho ai à? Lúc cầm cái mác “founder” à? Nguyên từng tưởng vậy. Cho đến khi chính mình… không dám nghỉ trưa vì sợ đơn rớt. Không dám đăng bài thật lòng vì sợ mất khách. Không dám thẳng thắn vì sợ bị bỏ theo dõi. Thì ra, vẫn đang làm thuê – cho nỗi sợ. Làm chủ, thật sự, không phải là sở hữu một cái công ty. Mà là sở hữu chính mình: cảm xúc, lựa chọn, nhịp sống. Nho nói: “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ.” (Muốn quản lý người khác, phải quản được chính mình trước.) Đạo nói: “Thắng nhân giả hữu lực, thắng kỷ giả cường.” (Thắng người là mạnh, thắng được chính mình mới thật sự mạnh.) Phật nói: “Tâm còn loạn thì đại đạo còn xa.” Nguyên thôi làm sếp. Chọn làm người… TỰ DO.

THỨC..

Trong ảnh là Nguyên –Không phải hôm nay, mà là mấy năm trước.Cười – như mọi thứ vẫn ổn.Nhưng mắt thì không nói dối được.Ngày đó, Nguyên làm mọi thứ đúng:Học đúng, làm đúng, yêu đúng – sống đúng theo timeline mà xã hội vẽ ra.Được khen. Được tin. Được yêu quý.Nhưng mỗi đêm – lại thấy nghẹn.Cho tới một hôm… Nguyên không còn cười nữa.Chỉ thở.Rồi ngồi.Rồi tắt mọi âm thanh – để nghe lại chính mình.Thấy một Nguyên khác – nhỏ, im, nhức nhối – nằm đâu đó trong lòng mình suốt bao lâu.Không cần ai lay tỉnh.Tự mình đứng dậy.-----------------------Nho dạy: “Tri chi giả bất như hiếu chi giả.” (Biết không bằng thương.)Đạo dạy: “Đại đạo vô hình – sinh vạn vật.” (Đạo lớn không có hình tướng – nhưng tạo ra muôn thứ.)Phật nói: “Muốn thấy – phải chịu mất đi thứ đang che mắt mình.”-------------------------Từ đó, Nguyên không cố sống cho người khác xem và cũng ngừng xem người khách sống.Chỉ sống và thấy chính mình!

NGỘ..

Sau tất cả, Nguyên không chọn nói nữa.Không chọn lý giải.Không cần kể lại chi tiết.Không cần ai hiểu.Chỉ ngồi một mình…và hát.Nho nhỏ.Không vì ai.Không cần ai nghe.Bài hát không có giai điệu.Chỉ có tiếng thở đều –của một người cuối cùng cũng ngủ đủ, ăn đủ,khóc đủ,và… buông đủ.Không còn cần đúng.Không còn cần thắng.Không còn cần xếp hạng, so sánh, cạnh tranh, nổi bật.Nguyên chỉ hát vì…mình còn sống.Và sống lần này – không phải để thành gì cả.Mà để được là một dòng sông.Có lúc trong.Có lúc đục.Có lúc trôi nhanh.Có lúc thẩn thờ.Nhưng vẫn là sông.Nguyên không là ai cả.Nên có thể là bất kỳ ai.Không giữ vị trí.Nên có thể bước vào bất kỳ chỗ nào – và cũng có thể rời đi không vướng.Nho nói: “Tòng tâm sở dục, bất du củ.”(Làm theo lòng mình, mà không vượt ra khỏi lẽ.)Đạo nói: “Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình.”(Âm thanh lớn là im lặng, hình lớn là vô hình.)Phật nói: “Tịch diệt vi lạc.”(Sự vắng lặng tuyệt đối – là hạnh phúc.)Nguyên hát.Không vì còn điều gì phải chứng minh.Chỉ vì cuối cùng…có thể hát bằng tiếng lòng – không cần che chắn.📜 NGỘ kết thúc ở đây.Không phải là hồi kết.Chỉ là…từ nay, không cần đặt tên nữa.Chỉ cần sống trọn.